About me :

Ảnh của tôi
Tính tình lập dị, tính khí thất thường, dễ nổi điên, khi điên thì cắn, nói chung ... rất nguy hiểm :)). Cố chấp, bảo thủ, ích kỷ, tự cao, nham hiểm, độc ác, thủ đoạn, dữ dằn, côn đồ, tàn nhẫn...(chừng nào nhớ ra ghi thêm)

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Điều ước (tập tành viết truyện)

Bà Lan vẫn còn suy nghĩ không thôi về món quà kỳ lạ được nhận ngày hôm trước, thỉnh thoảng lại lôi trong túi áo ra nhìn nó, cứ như có một động lực vô hình thôi thúc bà làm điều đó. Nó chẳng hề đẹp đẽ thơm tho, cũng không phải là thứ quý giá, ít nhất là với bề ngoài của nó, chẳng ai nói đó là thứ có thể bán được dù chỉ một xu : một bàn tay khỉ khô đét, co quắp, chỉ còn trơ xương. Với thứ như thế, ngay từ đầu bà đã có ý định quẳng vào thùng rác, nhưng có một biến cố khiến bà suy nghĩ lại : nó, có thể là trùng hợp, có thể là phép màu, đã khiến một điều ước của bà trở thành sự thật...
Bà là một góa phụ ngoài năm mươi tuổi, chồng mất vì tai nạn lao động khi đứa con trai độc nhất của bà được mười tuổi. Nhờ khoản tiền trợ cấp của công ty chồng và nghề phụ bếp có thâm niên của bà mà cuộc sống hai mẹ con cũng không đến nỗi chật vật. Đến cách đây hai năm, con bà đi xuất khẩu lao động, và bà làm quen với cuộc sống đơn độc trong căn nhà ở ngoại ô thành phố.
Hôm đó là giữa tuần, đang giờ giải lao sau một ca làm việc cật lực trong bếp, bà ngồi nghỉ ở cửa sau của nhà hàng. Có một người đàn ông già nua dáng vẻ rách rưới, đội nắng bước tới gần bà, hỏi xin đồ thừa vì quá đói. Hơi bất ngờ và ái ngại, nhưng với lòng trắc ẩn vốn có, bà vẫn vào bếp lấy cho ông già một khúc bánh mỳ, và rót cho một ly nước. Ông lão ngồi cạnh bà ngoài hiên sau, im lặng ăn hết ổ bánh, uống một ngụm nước rồi nhìn bà:
- Cái bụng của mày tốt, tao đói mà xin ai cũng không cho, chỉ có mày cho tao ăn, cho tao uống!
- Chuyện thường tình thôi mà ông! Ông đi đâu? Ông không có người thân ở đây hả?
- Đi đâu kệ tao, mày không cần quan tâm. Đây tao tặng mày quà, trả ơn mày cho tao ăn, tao uống! Cầm nó trong tay và ước, những thứ mày muốn sẽ trở thành sự thật. Nhớ, mày có thể ước mọi thứ, nhưng khi mày hủy bỏ điều ước, con khỉ sẽ chết, và chẳng bao giờ mày được ước nữa!
Nói rồi ông đặt bàn tay khỉ cạnh bà rồi bỏ đi không ngoái lại.
Hết giờ nghỉ, bà cầm món quàn kỳ lạ vào lại bếp, suy nghĩ thế nào, bà lại nói thầm "ước gì được nghỉ làm một tuần mà vẫn có lương nhỉ". Đột nhiên, thứ bà cầm trong tay nhúc nhích, run lên bần bật. Thất kinh, bà thả tay ra, lùi liền ba bước, chạm vào chồng chén dĩa mới rửa phía sau, tất cả đổ xuống....
...
...Giờ thì bà ngồi đây suy nghĩ về nó không thôi. Sau tai nạn đó, bà phải may bốn mũi ở bắp chân, và được nghỉ một tuần ăn lương, đúng một tuần! "Là ngẫu nhiên hay điều ước là có thật?" Suy nghĩ đó cứ quấn riết lấy bà.
Sau một ngày dài ở nhà chỉ ngồi nhìn bàn tay kỳ lạ đó, bà quyết định thử lại lần nữa. Nắm nó trong tay, bà lại nói thầm "Ước gì tôi có năm trăm triệu dưỡng già". Bàn tay khỉ lại run lên bần bật, vì đã lường trước, bà không để nó tuột khỏi tay nữa, mà nắm đến khi nó ngừng hẳn... không có gì xảy ra, cũng không có cục tiền nào trên trời rớt xuống, chẳng có gì thay đổi. Bà cười thầm rồi nhủ "chỉ là trùng hợp thôi mà, sao lại tin chuyện vớ vẩn như thế". Bà kéo ngăn bàn, đặt bàn tay khỉ vào đó, và quên nó sau một giấc ngủ.
Một tuần sau, trong ca trực, có người mang đến cho bà một gói hàng, được gửi từ Hàn Quốc, có lẽ là thằng con gửi cho bà. Không chú tâm lắm, bà vẫn để đấy và đem về nhà sau giờ tan ca.
Bây giờ là mười giờ đêm, trời mưa tầm tã, sau khi làm hết mọi việc cho một ngày, bà mới nhớ đến gói hàng, mở nó ra xem thằng con tệ bạc tặng mẹ nó cái gì sau hai năm biền biệt. Trong thùng là một xấp tài liệu. cạnh đó là một xấp tiền. Mở xấp tài liệu ra, tờ đầu tiên bà đọc là giấy chứng tử của con bà, tiếp đó là hình chụp hiện trường tai nạn, con bà chết không toàn thây khi rơi vào máy xử lý phế thải. Trời đất như sụp đổ, mọi thứ tối sầm trước mắt, bà ngất đi và không hay biết gì nữa.
Tỉnh lại khi đã quá nửa đêm, mưa đã tạnh, lòng bà vẫn không muốn tin rằng con mình đã chết. Đọc tiếp xấp tài liệu, trong đó có những giấy tờ cần thiết để làm thủ tục mang thi thể con bà, vốn không còn nguyên vẹn, về quê hương. Bà khóc, sau mấy chục năm tưởng như nước mắt đã khô cạn kể từ sau cái chết của chồng bà, con bà là chỗ dựa tinh thần duy nhất còn lại trên đời, giờ nó cũng bỏ bà mà đi, còn gì đau đớn hơn nữa. Bỗng trong đầu bà lóe lên một ý nghĩ điên rồ, như người chết đuối vớ được phao, bà vồ lấy xấp tiền và đếm : Năm trăm triệu đồng chẵn! Điều ước là có thật!!!
Bà lao ngay đến ngăn kéo, lấy ngay bàn tay khỉ, nắm chặt trong tay, và bà ước, gần như hét lên "Con ơi về với mẹ đi con!". Bàn tay khỉ lại run lên, gần như ngay khi nó chịu nằm yên lại trong tay bà, tiếng đập cửa vang lên khô khốc trong đêm
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Tim bà như ngừng đập, bà nghĩ ngay đến con mình, cố cất giọng "con hả con?"
"Rầm! Rầm! Rầm!"  đáp lại bà chỉ có tiếng đập như sắp phá cửa xông vào.
Nhìn qua khe cửa, bà thấy bóng đứa con thân thương ngoài cửa, im lặng...
"Con hả con?" - "Rầm!" cái bóng lại giơ tay lên đập cửa và không hề có tiếng trả lời. Bà im lặng... "Rầm! Rầm! Rầm!" tiếng đập cửa lại vang lên càng lúc càng dữ dội.
Bà lui lại, bà bấn loạn, tim bà không còn giữ được nhịp, phổi bà không lấy đủ không khí. Bà cần ai đó giúp bà, bà cần ai đó ngăn chuyện này lại.
Bà nhìn đến bàn tay khỉ khô đét trong tay mình, rồi suy nghĩ thoáng chốc, nước mắt lại trào ra. Nắm bàn tay khỉ lại và bà nhủ "Ước gì điều ước thứ ba không trở thành sự thật"
Lần này nó không run lên mạnh như trước, mà chỉ giật nhẹ như cố vớt vát hơi tàn, được vài lần thì lặng hẳn.
Tiếng đập cửa không còn, đêm trở về thinh lặng...

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Thức đêm nghe nhạc

Nén chặt nỗi lòng rồi từ từ nuốt từng giọt thấm vào trong tâm trí, như phin café ngập ngụa 3 muỗng được lèn cứng, nước nóng khó khăn len từng giọt rơi xuống ly đang để ở góc bàn. Ừ thì lời hứa, không hút thuốc, không uống rượu, ừ thì lời hứa không rảo bước vào buổi đêm, nên ngồi đây mà viết bậy cho tan bớt nỗi niềm. Chẳng biết café đậm đặc liệu có đủ đắng để lấn át vị chát đang phải gồng mình chịu đựng...
Câu chữ yếu ớt, hoặc bản thân không đủ bản lĩnh cầm cương cho từng con chữ chất chứa đủ tâm trạng đang muốn giãi bày. Mọi điều thật lạ lẫm, những niềm vui, hạnh phúc cứ ngỡ ở quanh ta suốt quãng thời gian dài, chỉ sau một buổi, nó thành người lạ mà ta không tài nào quen mắt được, chứ đừng nói mở miệng chào một tiếng thân quen. Chỉ có nỗi buồn là quen thuộc.
"Buồn ơi, xin chào mi, hân hạnh được gặp lại!"
...Ngụm đầu tiên, đắng ngắt và thơm lừng, như một quý bà cao sang quyền quý, vừa gặp mặt đã khiến người đối diện ngất ngây, mặc cho lần đầu tiên chạm vào nhau chỉ là sự đắng chát, khi bước qua vẫn vương lại mùi hương ngào ngạt và sự choáng ngợp không thể nào quên...
Facebook giờ này còn có người add friend, tâm trạng đang không tốt, lỡ tay buông những lời không hay rồi im bặt, đang tưởng tượng ra cảnh người bên kia sửng sốt một cách tội nghiệp vì lỡ tay kết bạn trúng một thằng điên :)) . Kệ, coi như bạn xui, trăm ngàn người đang online giờ này mới có một người như tôi, dăm ba tháng mới có một ngày tôi điên như hôm nay,chỉ trách bạn không biết lựa ngày mà kết bạn. :))
...Ngụm thứ hai, đằm thắm và ngọt ngào, như một cô thiếu nữ ngây thơ và trong sáng, đã làm quen với vị đắng đầu tiên, thì tới đây chỉ như nhắc lại một nỗi đau thoáng qua, còn lại là sự mơn trớn mê hoặc khứu giác, khiến ta chỉ biết đóng hết các giác quan khác lại để trọn vẹn đắm chìm trong sự nồng nàn mà ta biết vốn chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi này thôi...
Cứ dăm ba phút lại liếc nhìn màn hình điện thoại cạnh bên, trông chờ một tin nhắn, dẫu rằng khi đọc xong sẽ lại nhắn tin trách người không đi ngủ sớm... mà có lẽ sẽ chẳng có tin nào, có lẽ cách đây một tiếng, tin nhắn cuối cùng đã viếng thăm...
...Ngụm thứ ba, đê mê và say đắm, như một người tình, đang cùng ta ở thời kỳ đắm đuối nhất trong mối quan hệ yêu đương, thời gian đã đủ dài để thấm vào cơ thể, đủ khiến ta say, và café vẫn còn ấm nóng, đủ cho ta cầm chặt trong tay không muốn buông lơi, đủ để ta vừa thỏa mãn, vừa tiếc nuối, không muốn khoảnh khắc này trôi đi xa hơn nữa...
Cứ vài phút lại có một chiếc xe tải chở hàng chạy qua cái ngã tư nhỏ hẹp này, phá tan không gian tĩnh lặng đang hiện hữu, tiếng đều đều của quạt máy, tiếng con dế rả rích đâu đó trong góc nhà. Nhìn qua chiếc balô dựa góc tường, có con mèo lủng lẳng, hay áo khoác đang vắt vẻo trên giá đồ, nhớ...
...Ngụm thứ tư, nguội, như sự chán chường sau khi bước qua đỉnh cao của tình yêu, dường như càng nguội, từng ngụm café càng đắng hơn, cái đắng vô duyên chán ngán như người con gái muốn rũ bỏ tình cảm đã được đong đầy từ hai phía, nó khiến ta suy nghĩ khác đi những gì ta cảm nhận trước đó, khiến ta dừng lại lâu hơn, khiến cổ họng ta ngập ngừng không biết liệu rằng có nên tiếp tục...
Vừa đốt xong tờ giấy soạn ngày hôm qua, đáng ra trưa này đã là một bữa trưa rất vui với những ký kết bông đùa nhưng đáng để trông đợi, ...giờ thì hết rồi :)
...Nguyệt...
...2h sáng, ly café còn một ngụm cuối này thôi...

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Thơ con cóc

Tự hào về điều gì khi sánh bước bên em?
Tự hào rằng tình yêu tôi rất lớn
Tự hào mỗi khi ai đó khen người con gái tôi thương
hay vì đã chinh phục được người trong mộng?

Không

Nhớ lại những đêm
Tiếng côn trùng ru thời gian trong bóng tối
Ngàn sinh linh hòa điệu xung quanh
Hai anh-em nhìn nhau trong thinh lặng

Nhớ buổi chiều mưa ướt tóc, ướt mi
Khi thằng anh không muốn làm anh nữa
Hai hướng nhìn xa xăm ra sông rộng
Đưa nhau về khi giọt buồn nặng hạt
Mà cách xa nhau, mà lòng đau nhói

Nhớ cái Tết lạ lùng đêm dạ khúc
Vội vàng và cuống quýt
Bước chân qua một quãng đường dài
Và được khen, vui như trẻ nít

Nhớ trăng lên sáng rực biển đêm
Hai đứa làm trò như trẻ lên năm
Nhớ những khi sức khỏe hao mòn
Cái nắm tay tin tưởng, ánh mắt trọn yêu thương

Nhớ lại nhiều, nhiều và nhiều nữa
Bỗng thấy mình thật ngu ngơ
Tự hào vì cái gì, tự hào với ai, và cái-tự-hào để làm gì
Khi bước bên em đã là bước đi bên niềm hạnh phúc.

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Cà lem

Ngồi tĩnh lặng, nghỉ ít phút sau khi đi một vòng dưới trời nắng và gió. Bỗng nghe tiếng leng keng quen thuộc như từ mười mấy hai mươi năm trước vọng về. Một ông già năm sáu mươi tuổi đẩy chiếc xe đạp, với cái thùng nhỏ kế bên, trên tay cầm là cái chuông cũ kỹ luôn rung lên theo từng bước chân, hình ảnh đó làm mình nhớ tới cái thời thơ ấu đầy máu lửa :)
Khi bắt đầu biết nhận thức, cũng có thể nói là cái thời xa nhất mà trí nhớ mình có thể với tới được, một trong những niềm vui nho nhỏ đã gắn với ông già bán cà lem rồi. Ah...dĩ nhiên nó không thể sánh bằng mỗi buổi ngồi chờ bà nội tan chợ mang về cho những thứ quà vặt cho trẻ con, hay những con tôm nhỏ nướng, đánh đổi bằng bữa cơm trưa thiếu đồ ăn của bố mẹ. Nhưng nó vẫn là niềm đam mê muôn thuở của mọi đứa trẻ nhỏ, ít nhất là ở cái thời đó.
Thời đó... cứ nghe leng keng leng keng, lại nắm áo ông nội, vòi cho được vài bạc lẻ để chạy như bay theo ông già, miệng gào thét "Cà lemmmmmm, cà lemmmmmm!!!!" .Khúc ngắn 200, khúc dài 500, kem 2 xắn, có bánh ốc quế thì 1000. Ôi, nhớ cái thời, đứa nào mà ăn được cây kem có bánh 1000 đó, nó giống như người lớn bây giờ đưa ra trước mặt nhau cái Iphone 5S ấy nhỉ :))
Lớn thêm chút nữa, bắt đầu có nhà, thoát cảnh sống nhà thuê nhà mướn. Mình nhớ cái nhà mình lúc ấy to nhất xóm nghèo, được tô vôi, lợp tôn. Trùng hợp thế nào, ngay sau nhà mình là nhà ông bán cà lem mà tuần nào đi học giáo lý trên nhà thờ cũng phải mua 1 cây ăn cho đã thèm. Có hôm ngồi cửa sau cả buổi, chỉ đề nhìn thằng con của ổng lắc cái thùng làm kem suốt mấy tiếng. Vừa lắc nó vừa nhìn bâng quơ, mặt hất lên đầy kiêu hãnh, mặc kệ cho thằng nhỏ bên này ngồi há miệng, chảy cả nước miếng vì thắc mắc "sao ngồi lắc lắc vậy mà một hồi tự nhiên có kem được ta?"
Rồi nhà đó bán đi, để lấy tiền xây nhà ở chợ. Thoáng chút buồn, nhưng cũng chả được bao lâu, con nít mà... cũng vẫn ăn kem ấy, kem chẳng có gì đổi khác, có chăng là ông cà lem ngày càng già hơn thôi...
Rồi lớn hơn nữa, cũng quên mất cái thú vui ấy từ khi nào chẳng rõ, mãi đến dạo gần đây, gặp lại ông, ghé nhà mua cuốn tập cho cháu nội. Hỏi ông, ông nói vẫn bán kem cây cho lũ nhỏ trên nhà thờ, và vòng vòng các trường tiểu học. Ông nói dạo này bán khó khăn lắm, lại đang mùa hè nữa, tụi nhỏ nghỉ hết không biết bán ai, một ngày có khi được có ba mươi ngàn, đủ tiền ăn trưa, để dành mười ngàn ăn tối... Cũng không dám hỏi tại sao ông không có tiền mà thằng con ông nó để ông lo cả con của nó...
Hôm đó trời hè nắng lắm, ông đi, như một thói quen, vừa cầm tay vào xe lại lắc cái chuông leng keng như suốt mấy mươi năm đã thế. Cứ ngóng tai nghe tiếng chuông đi xa dần, nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra cái tướng đi già cỗi đó, cũng như hôm nay, nghe tiếng chuông cũng vẫn gợi nhớ về ông cà lem theo suốt tuổi thơ...
Giờ thì người yêu mình cũng thích kem, dạo gần đây cứ đòi ăn kem, là kem tươi KFC, tuy nó không có được cái hương vị tuổi thơ đó, nhưng ngon hơn nhiều, giá cũng chỉ ba ngàn đồng, không hề mắc mỏ. Bỗng chạnh lòng nghĩ, kem ngon như thế này, cũng giá đó, rồi ông bán làm sao.
Phủi hết những suy nghĩ vẩn vơ đó đi, quay lại với thực tại... vẫn còn vương vấn nhớ hoài cái kiểu vòi tiền ông nội mua kem, như bây giờ, vòi một tiếng thương của người yêu mến :)

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

2/9 trong kế hoạch không thành

Bị tổn thương bởi một câu nói do chính miệng nói ra. Nực cười!
Bạn hiểu mình, và mình cũng hiểu bạn. Nhưng có những chuyện không phải chỉ hiểu nhau là có thể giải quyết mọi thứ, kể cả niềm tin. Có lẽ giờ đây niềm tin về mình trong bạn chắc đã vơi đi phân nửa, vơi đi ngay sau khi mối quan hệ tự quy ước ngầm được nâng lên thêm một bậc.
Khi mình sẵn sàng, bạn chưa muốn.
Khi bạn nôn nao, mình lại gạt đi không thương tiếc...
Trách ai đây, tại ai đây? Muốn khóc cũng không biết khóc với ai, khóc vì cái gì! Mọi chuyện vốn dĩ thường tình, đời bao người vướng vào tình huống ấy, nhưng với mình, nó là một nỗi đau không phải ngày một ngày hai mà quên được.
Bạn nói đơn giản "hết hứng rồi", nhưng với mình, lời nói đó kéo mình xuống một hố sâu xa cách bạn. Và mấy ai biết được trong lời nói bất cần đó, liệu có phải là một nỗi đau được che lấp bằng sự dửng dưng vô tư?
Hứa với bạn sẽ vào nề nếp đúng giờ đúng giấc, nhưng giờ phút này lại thao láo,đỏ hoe, ngồi viết những dòng ngớ ngẩn, và cũng chẳng biết viết xong thì có trút bớt được tí nào để nhẹ lòng mà ngủ yên không nữa.
Đau cho mình, đau cả nỗi đau của bạn. Và giờ đây, khi đứng dưới cái hố sâu ngăn cách, cảm thấy mình thật vô dụng, bất lực nhìn lên, trông chờ cánh tay của bạn kéo mình về phía đó... Nhưng liệu bạn có còn đủ niềm tin, đủ yêu thương để tiếp tục mà không một chút vướng mắc hoài nghi?
Đắng quá, ho sặc sụa ngay hơi đầu tiên... Tám năm rồi chưa đụng đến điếu thuốc, qua bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu cú sốc, cũng không ngậm lấy hít một hơi. Vậy mà hôm nay, trước một thứ bình thường, không, phải gọi là tầm thường đối với bao nhiêu người, và chưa kể người đáng lẽ phải bị tổn thương cũng không phải là mình,... vậy mà đối diện với nó, mình lại tìm đến khói thuốc... Có lẽ đây là điếu cuối cùng trong cuộc đời mình...
Đêm nay là một đêm dài...
Hôm nay tưởng nhớ gia đình Lưu Quang Vũ, cũng vì một đêm trắng tàn canh, ngồi đọc thơ Xuân Quỳnh cho nhẹ vơi bớt lòng, và cho đêm dài mau tàn đi vậy :)
...Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

Cầu nguyện

Bấn loạn và giận bản thân không ngớt.
Lo lắng, đứng ngồi không yên.
Cầu mong cho em luôn an lành, cho em đừng đau khổ.
Suốt từ hôm qua đến bây giờ, không thể nào chợp mắt, cứ nhắm mắt lại thấy nỗi đau của em, bản thân cũng đau đến nghẹt thở...
"e khoe ma a"
...muốn khóc...
Xin mọi điều bình an đến với em, xin ơn trên ban phước lành cho em, con kêu nài khẩn thiết...

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Bơ vơ

Sáng giờ làm hết việc, tập tạ cũng tập rồi mà vẫn cảm thấy khó chịu như quên mất một thứ gì quan trọng. Nhớ ra là cũng đã mấy tuần không viết blog.
Mấy bữa trước em online thường xuyên, cứ mở máy lên thì chỉ có một mục đích duy nhất là nói chuyện và tán tỉnh em khi rảnh. Nay bơ vơ một mình, lại tìm đến đây như một nơi quên đi cái trống trải đang hiện hữu. Nghe có vẻ hơi bạc bẽo với nó nhỉ :))
Dạo này em đi làm xa, sáng phải đi sớm, thiệt thương, chịu khó một chút đi mua đồ ăn cho em, vậy mà chẳng bữa nào mua đúng ý được cả. Thiệt tệ!
Không gặp 1 tuần có lẽ cũng là dịp hay, reset lại nhiều thứ, có cả chuyện giải quyết ân oán giang hồ với bạn bè xưa cũ. Trả nợ những cuộc hẹn lỡ hứa mà vì công việc đành khất lần qua ngày, những cuộc hẹn dù chẳng muốn gặp vẫn phải đưa mặt ra "một lần rồi thôi" cho xong nợ đời. Thời gian gần đây luôn ở "kèo dưới" trong những cuộc tranh luận nho nhỏ, nhưng ra đối mặt với những người mình đã xem là "người ngoài" thì vẫn còn ở thế thượng phong, kể ra thì phong độ của cái mỏ vẫn chưa mất mát tí nào. Coi như xong, dứt được một mớ thứ lằng nhằng để người khác có thể bấu víu vào đó mà níu kéo cái mối quan hệ vốn đã không còn tồn tại từ rất lâu.
Nắng lên rồi, ra ngoài phơi tí cho chắc xương :)))